Review Câu Chuyện Giải Cứu Một Chàng Trai Sa Ngã

Trong đêm tối lạnh lẽo cuối tháng mười một, Trần Triều Dao đứng trước cây ngô đồng quen thuộc, không kìm được bật khóc. Gió thổi qua con phố lụp xụp, mang theo hơi lạnh buốt đến cắt da cắt thịt. Thành phố xa lạ này không dành cho cô – một người lạc lõng, cô đơn, và không có lấy một chốn dung thân.

Phố Lụp Xụp, Người Lạ Lẫm

Chiếc điện thoại đã cạn pin từ lâu, đôi giày cao gót bó chân khiến từng bước đi thêm phần đau đớn, và chiếc vali nhỏ cứ kéo lê trên con đường xi măng đầy ổ gà, ổ trâu. Hơn hai giờ trôi qua, cô vẫn không thoát được con phố u ám. Từ đầu đến cuối phố, những căn nhà cũ kỹ phủ đầy tro bụi hiện ra mờ ảo trong ánh đèn xanh đỏ chập chờn.

Những người lạ ở đó – đàn ông trung niên trong bộ đồ lấm lem dầu mỡ, những khuôn mặt trắng bệch dưới lớp phấn dày cộp – ánh mắt họ đăm đăm soi mói khiến cô run rẩy. Tiếng cười the thé của họ, tiếng giày lạo xạo kéo lê trên nền xi măng, mùi tanh tưởi từ con phố như rãnh nước tù đọng, tất cả hòa vào nhau tạo thành một cảnh tượng ghê rợn, bức bối.

Bất Lực Trong Cơn Gió Lạnh

Trần Triều Dao siết chặt con dao nhỏ trong tay – thứ duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn giữa đám đông hèn mọn. Nhưng dù có gồng mình mạnh mẽ bao nhiêu, cô cũng chỉ là một cô gái mỏng manh. Sự bất lực tích tụ từ nỗi sợ, mệt mỏi, và cô đơn cuối cùng tràn ra như sóng triều.

Cô đá đôi giày sang một bên, ngồi bệt xuống đất. Tiếng khóc nghẹn ngào, khẽ khàng vang lên, hòa lẫn với tiếng gió rít qua những hàng cây.

Bóng Đen Dưới Cây Ngô Đồng

Đúng lúc ấy, một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng tối:
“Cô khóc cái gì?”

Tim cô đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào bóng người dưới gốc cây ngô đồng. Đường nét khuôn mặt của anh lờ mờ hiện ra dưới ánh đèn hiu hắt. Đó là một chàng trai trẻ, nét mặt bình thản, giọng nói mang chút lười biếng nhưng lại không hề đáng sợ.

Cảm giác an toàn bất ngờ khiến cô hạ dao, tim dần bình ổn. Thay vì đáp lời, cô ngồi xuống xoa bóp đôi chân đau nhức, kể lể một cách chân thành:
“Tôi chỉ muốn đến nơi khác, nhưng tài xế nghe nhầm, đưa tôi đến đây rồi chạy mất. Cả buổi tối tôi chẳng tìm được đường ra. Điện thoại hết pin, chỗ ở thì không thấy, chân thì đau… Đen đủi muốn chết.”

Lời than thở vang lên trong gió đêm lạnh giá, nhưng kỳ lạ thay, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trong đêm tối, giữa một con phố xa lạ, có ai đó lắng nghe cũng đủ khiến lòng người bớt trống trải.