Review Liên Đại Nhân Keo Kiệt Của Ta

Phương Uyển Chi, con gái của Phương Chính – một thương nhân lương thực nổi tiếng ở kinh thành, có dung nhan tuyệt sắc khiến bao người mê mẩn. Từ thuở nhỏ, nàng đã thông minh, tài giỏi, không chỉ đọc đủ các loại thi thư mà còn thêu dệt nữ công như một bậc thầy. Vẻ đẹp của nàng như ngọc, đôi môi mím nhẹ cũng đủ khiến bao trái tim lỡ nhịp. Như bao cô gái khác trong những gia đình quyền quý, nàng đáng lý phải được nâng niu, tôn vinh, khiến bao chàng trai si mê, lũ bà mối chạy tới nối đuôi.

Ấy vậy mà, ở cái tuổi xuân thì tròn hai mươi, nàng lại trở thành đối tượng bàn tán không ngừng của cả thành Thượng Kinh, không phải vì sắc đẹp, mà vì một cái rắm.

Đúng vậy, một cái rắm – thả ngay trong bữa tiệc long trọng do thái hậu tổ chức, với hàng loạt quan lại, cao tăng, và bao nhiêu quyền quý tụ tập. Cái rắm ấy đã phá hủy không chỉ danh tiếng của nàng mà còn kéo theo hàng loạt bi kịch về sau. Từ một thiếu nữ vẹn toàn, Phương Uyển Chi bỗng chốc trở thành nhân vật bị cả kinh thành xa lánh.

Cái rắm, chỉ là một tai nạn. Nhưng với một người đứng giữa lương tri và danh vọng như Phương Uyển Chi, nó trở thành một vết nhơ không thể xóa. Bao nhiêu năm dạy dỗ về cách giữ gìn phong thái, khiêm nhường, để người ta yêu thương, tôn trọng – giờ đây tất cả đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Với một đấng nữ nhi như nàng, một lời thô lỗ giữa chốn hoàng cung có thể coi như tội ác không thể tha thứ. Thế nhưng, ai có thể hiểu được cảm giác của Phương Uyển Chi? Ai thấu được cái nỗi đau khi nàng thấy bản thân là trò cười cho cả kinh thành? Những người đàn bà mối mai tìm đến nàng, giờ lại vội vã quay lưng. Dẫu có người còn thốt lên rằng nàng chỉ vì cái rắm ấy mà mất đi tất cả, nhưng trong lòng nàng, dường như đó không phải là nỗi xấu hổ duy nhất.

Chính vì vậy, khi nhị nương Lô Thúy Hoa của gia đình Phương Chi Uyển thăm nàng, đem theo cuốn sách “Chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta không biết”, nàng không thể không mở ra đọc. Mặc dù nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy thương xót của Lô nhị nương, nàng lại không thể kiềm chế được nỗi cảm động.

Lô Thúy Hoa, một người phụ nữ xinh đẹp đã qua thời hoàng kim, vẫn giữ được khí chất kiều diễm, không ngừng dạy dỗ nàng, chăm sóc nàng. Lô nhị nương nói với nàng, thậm chí khóc lóc vì thương xót, khi thấy nàng chẳng hề cảm thấy tức giận hay uất ức. Điều đó khiến Phương Uyển Chi không khỏi tự trách bản thân. Đúng, nàng không hề cảm thấy đau đớn hay thất vọng – nàng đã chọn lựa.

Thực tế, cái rắm ấy không chỉ là sự cố ngoài ý muốn, mà là một hành động tự chủ. Phương Uyển Chi không muốn vào cung, không muốn bị cuốn vào guồng quay chốn thâm cung đó. Nàng đã quyết định để sự việc này phá hủy con đường phú quý của cha nàng, để từ đó có thể sống một cuộc đời tự do.

Với nàng, cái giá của tự do không phải là mất danh dự hay thể diện, mà là sự chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ bước vào cung đình, không bao giờ phải chịu sự gò bó của cuộc sống phú quý mà xã hội muốn ép buộc. Một cô gái có đủ dũng khí thả một cái rắm trong buổi tiệc hoàng gia, có thể chẳng phải là người dễ dàng khuất phục số mệnh.

Chỉ có một điều, nàng phải chịu đựng cái nhìn khinh miệt của bao nhiêu người, và cả sự thất vọng của cha nàng – Phương Chính, người luôn mong muốn con gái mình có thể trở thành một quý nhân trong cung đình, lấy uy danh để nâng cao gia tộc. Nhưng không, Phương Uyển Chi chẳng cần tất cả những thứ đó.

Với nàng, đời này chẳng cần đến hoàng cung, chẳng cần đến phú quý vinh hoa. Tất cả những gì nàng cần là được sống như chính mình, không bị ràng buộc bởi những khuôn mẫu mà xã hội đặt ra.

Và dù có khó khăn, dù có gian nan, Phương Uyển Chi vẫn một lòng kiên định với lựa chọn của mình. Cái rắm, chỉ là một sự ngẫu nhiên, nhưng nó đã khiến nàng phải đón nhận những hậu quả mà không ai có thể lường trước được. Nhưng cũng chính từ đó, nàng học được cách làm chủ cuộc đời mình, không cần phải sống theo kỳ vọng của người khác.

“Cha à, người này chắc cũng phải tứ chi toàn kiện chứ? Có ham muốn gì cha đã hỏi thăm rõ ràng chưa? Có đam mê gì bất lương không? Nữ nhi nghe nói những người có tiền thích nhất là xem #¥%#*&…… %¥.”

“…..”

Phương Chính thở dài, nhìn con gái mình rồi khẽ lắc đầu. Dù con gái cưng của ông đôi lúc có những lời lẽ thẳng thắn quá mức, nhưng lần này quả thật ông cũng không khỏi bối rối. Giờ thì, cả hai cha con đã tới nơi rồi, không thể quay lại nữa.

Phương Chính đưa tay gõ cửa, hai tiếng khẽ vang lên. Sau một lúc, một người hầu lưng cuộn áo nhà quê, khuôn mặt vuông vức mà không có chút tươi cười nào, tiến ra mở cửa. Hắn khom người chào:

“Các vị đến đây có việc gì?”

Giọng hắn có phần ồm ồm, nghe giống như một võ sĩ mạnh mẽ hơn là người hầu. Và quả đúng vậy, hắn tên là Bì Bì, do chính Lan công tử đặt cho.

Phương Chính lén lườm tên Bì Bì, suýt nữa không kìm nổi câu “Lan công tử quả thật có khiếu đặt tên,” nhưng rồi lại nín lặng. Sau một hồi ngập ngừng, ông mới nói:

“Phương Chính ngưỡng mộ danh tiếng Lan công tử về tài vẽ từ lâu, hôm nay tiện thể mang theo tiểu nữ Uyển Chi đến, muốn nhờ ngài vẽ một bức tranh.”

Bì Bì gật đầu, như thể đã quá quen với những yêu cầu tương tự. Hắn liền đưa tay mời rồi hỏi, không chút khách sáo:

“Mang đủ bạc chưa?”

Nghe câu này, Phương Chính có phần tức tối. Còn chưa bước vào cửa mà đã cảm giác như mình đã bị lừa. Vậy mà những bức tranh vẽ nổi danh của Lan công tử lại chẳng được như người ta tưởng tượng.

Bước vào trong, Phương Chính và Uyển Chi không khỏi ngỡ ngàng. Dù bên ngoài cổng lớn có biển hiệu hoành tráng, những tượng sư tử đá nghiêm trang, nhưng bên trong lại là một ngôi nhà tranh rách nát, mái lợp tạm bợ, tràn ngập mùi hành lá xanh.

Cảnh tượng trước mắt gần như làm họ không thể tin vào mắt mình. Nhà tranh, vườn cây hành xanh mướt, cửa sổ vẹo xiêu với tiếng kêu chói tai, tất cả đều đối lập với hình ảnh cao sang mà họ tưởng tượng về Lan công tử.

Uyển Chi khẽ nói: “Cha, cây hành này lớn quá, về nhà chúng ta nhổ một ít về làm tương ăn đi.”

Phương Chính chỉ biết thở dài. Ông ngơ ngác nhìn quanh, chẳng hiểu sao Lan Khanh công tử lại sống trong một nơi như thế này. Thậm chí, ngay cả khi bước vào phòng, ông cũng chỉ thấy tranh vẽ treo trên xà nhà, không có bất cứ đồ đạc nào khác.

Phương Chính không thể không thừa nhận, dù căn phòng đơn sơ đến vậy, những bức họa này quả thực làm ông phải ngẩn ngơ. Mỗi bức vẽ đều có một nét độc đáo, khuôn mặt mỗi nữ tử trong tranh như sống động, mang một vẻ đẹp không giống ai, khác hẳn những gì ông từng thấy từ những họa sĩ nổi tiếng khác.

Dù vậy, không gian xung quanh chẳng hề ấn tượng chút nào, mọi thứ đều như đang chìm trong sự nghèo nàn, từ chiếc bình phong khắc bát tiên cho đến những bức tranh duy nhất làm đẹp cho căn phòng nhỏ bé.

Trong khi đó, giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau bình phong vang lên:

“Chiêu đãi không chu toàn, thứ lỗi.”

Phương Chính cau mày. Đây là lần đầu ông đến tìm một họa sĩ nổi tiếng, mà lại phải chịu sự đãi ngộ như thế này.

Sau một hồi im lặng, ông ngước lên nhìn một lần nữa, rồi mở lời:

“Lan công tử, tại hạ là Phương Chính, một thương nhân lương thực thượng kinh. Nghe danh công tử vẽ tranh tuyệt vời, hôm nay đến đây xin nhờ ngài vẽ một bức để tìm một môn hộ trong sạch cho tiểu nữ Uyển Chi.”

Một tiếng “Ồ” vọng ra từ trong phòng, nhẹ nhàng như thể chẳng có gì quan trọng.

“Phương lão bản mời ngồi,” giọng nói từ phía sau bình phong trả lời.

“Ngồi?” Phương Chính đảo mắt một vòng quanh căn phòng trống trải.

Bất ngờ, giọng nói lại vang lên, như thể chẳng có gì là lạ:

“Góc tường đằng sau có đệm cói.”

Phương Chính nhìn quanh, một lần nữa phải thừa nhận sự tiết kiệm đến mức kỳ lạ của Lan công tử này. Không có ghế, chẳng có đồ đạc gì khác ngoài bức tranh, và giờ đây là một chiếc đệm cói nằm khuất trong góc.

“Đúng là người có phong cách riêng,” Phương Chính thầm nghĩ, vừa bực bội, vừa cảm thấy một chút xấu hổ vì đã đến tận nơi này.

Nhưng ít nhất, ông đã thấy được những bức tranh tuyệt đẹp đó. Dù không phải là một không gian xa hoa, nhưng tài năng của Lan Khanh công tử thì không thể phủ nhận.